Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Tản mạn

SÁM HỒNG TRẦN

Cuộc hồng trần xoay vần quá ngắn!
Kiếp phù sinh tụ tán mấy hồi.
Người đời có biết chăng ôi?
Thân này tuy có, có rồi hoàn không!
Chiêm bao khéo khuấy lạ lùng,
Mơ màng say mãi giấc nồng mà chi.
Làm cho buồn bã thế ni,
Hôm qua còn đó, bữa nay mất rồi.
Khi nào đứng đứng ngồi ngồi,
Bây giờ thiêm thiếp như chồi cây khô.
Khi nào du lịch giang hồ,
Bây giờ nhắm mắt mà vô quan tài.
Khi nào lược giắt trâm cài,
Bây giờ gửi xác ra ngoài đồng hoang.
Khi nào trau ngọc chuốt vàng,
Bây giờ một nắm xương tàn lạnh tanh.
Khi nào mắt đẹp mày xanh,
Bây giờ thấy dạng thấy hình là đâu.
Khi nào lên các xuống lầu,
Bây giờ một nắm cỏ sầu xanh xanh.
Khi nào liệt liệt oanh oanh,
Bây giờ một trận tan tành gió mưa.
Khi nào ngựa lọc xe lừa,
Bây giờ mây nước trắng đưa mơ màng.
Khi nào ra trướng vào màn,
Bây giờ nhà cửa xóm làng cách xa.
Khi nào mẹ mẹ, cha cha,
Bây giờ khuất núi cách xa muôn trùng.
Khi nào vợ vợ, chồng chồng,
Bây giờ trăng khuyết còn mong chi tròn.
Khi nào cháu cháu, con con,
Bây giờ hai ngã nước non xa vời.
Khi nào cốt nhục vẹn muời,
Bây giờ là héo nhành tươi vui gì.
Khi nào bạn hữu xum vầy,
Bây giờ chén rượu cuộc kỳ hắt hiu.
Tấm thân như tấc bóng chiều,
Như chùm bọt nước phập phiều ngoài khơi.
Xưa ông Bành Tổ sống đời,
Tám trăm tuổi thọ nay thời còn đâu.
Sang mà đến bực công hầu,
Giàu mà đến bực bấy lâu Thạch Sùng,
Nghèo mà đói khát lạnh lùng,
Khổ mà tóc cháy da phồng trần ai,
Phù du sớm tối một mai,
Giàu sang cũng chết xạc xài cũng vong.
Thông minh tài trí anh hùng, 
Ngu si dại dột cũng chung một gò,
Biển trần nhiều nỗi gay go,
Mau mau nhẹ gót qua đò sông mê... 

1 nhận xét:

  1. Mình có biết bài thơ này, về nội dung cũng có nhiều nét tương đồng với bài mà Linh đã đăng:

    Người đời đều cho thần tiên hay,
    Mà chuyện công danh lại vẫn say!
    Xưa nay tướng soái nơi nào đây,
    Một dãy mồ hoang cỏ mọc đầy!

    Người đời đều cho thần tiên hay.
    Những hám vàng bạc lòng không khuây!
    Suốt ngày những mong chứa cho đầy,
    Đến lúc dầy rồi nhắm mắt ngay!

    Người đời đều cho thần tiên hay!
    Nhưng thích vợ đẹp lòng không khuây!
    Lúc sống ái ân kể suốt ngày,
    Lúc chết liền bỏ theo người ngay!

    Người đời đều cho thần tiên hay!
    Muốn đông con cháu lòng không khuây!
    Xưa nay cha mẹ thực khờ thay,
    Con hiền cháu thảo ai thấy đây!

    Trả lờiXóa